Chính Danh
Chiến tranh đánh Tàu là chuyện tất
nhiên!
Dân Việt chúng ta cần hướng tầm nh́n đến một vấn đề
bức thiết hơn đó là ngăn chận mộng xâm lăng của Trung Quốc và dành
lại chủ quyền những phần đất đă mất: không những là Hoàng Sa, Trường
Sa, ải Nam Quang và những phần đất lân cận... mà c̣n cả Quảng Đông,
Quảng Tây, Phúc Kiến và Thượng Hải.
Noi gương tiền nhân, ǵn giử xả tắc, khôi phục lại giang sơn
gấm vóc là bổn phận Thừa Tự và Thừa Trọng của mọi người dân
Việt.
Quốc gia lâm nguy thất phu hửu trách, mổi người dân Việt là một
Lư Thường Kiệt, một Trần Hưng Đạo, một Quang Trung Nguyễn Huệ,
một Ngô Quyền... giải phóng dân Việt của chúng ta tại Quảng Đông, Quảng
Tây và Thượng Hải đang bị đọa đày dưới ách thống trị
của bọn người man rợ Bắc Kinh.
Lịch sử đă chứng minh Việt-Nam là một cường quốc về
quân sự, trong khi cả thế giới văn minh Âu Á đều xụp đổ
dưới làn sóng ngựa Mông-Cổ, chỉ riêng có Việt Nam đă đánh bại quân
đội bách chiến bách thắng nầy một cách dể dàng, v́ sao? V́ chúng ta thông minh hơn,
nhờ văn hóa 4 ngàn năm vẫn tiềm tàng, hùng mạnh như Phù Đổng Thiên Vương,
hiền triết như La Sơn Phu Tử, minh sáng như Nguyễn Công Trứ và tuyệt vời
như Hưng Đạo Vương.
Hịch kêu gọi đánh Tàu nầy gửi đến toàn dân Việt trong và ngoài
nước không phân biệt cộng sản hay quốc gia. Hăy cùng nhau đứng lên dành lại
những ǵ đă mất. Tất cả mọi phương tiện đều là vũ khí,
không chỉ súng đạn, mà văn hóa cũng là vũ khí! kinh tế cũng là vũ
khí!
Cuộc chiến nầy không phải của riêng dân Việt, chúng ta đang
có nhiều thế lực cường quốc ủng hộ như: Nhật Bản, Hoa Kỳ
và kể cả Liên Xô.
Kư bút:
Trần Thừa Trọng
Bạn và Thù
Theo Hoài Việt trong "Ngược ḍng Lịch Sử" có thuật
lại câu chuyện biết nhận nguồn con người Bách Việt như sau:
Vào cuối thập niên của thế kỷ 20, ở Hà Nội, phố
Hàng Buồm, có người khách trú làm nghề bắt mạch kê đơn hốt thuốc
cho tiệm Nhân Ḥa Đường. Người tự thuật câu chuyện nầy có gặp ông ở đền
Ngọc Sơn, được ông mời về nhà. Sau tuần trà hàn huyên, ông mời
uống rượu gọi là tẩy trần (rủ bụi đường) ... rượu đă
ngà ngà, chuyện đă van văn, tôi hỏi ông:
- Nếu bây giờ, có ai hỏi ông là người nước nào? gốc ở đâu?
th́ ông trả lời thế nào?
- Tôi là người Trung Hoa (vào thời nầy nước Tàu là Trung Hoa Dân
Quốc) quê ở tỉnh Phúc Kiến.
-Nếu một người ở Hán Trung hỏi ông là người
ǵ? gốc nào? th́ ông trả lời thế nào?
- Tôi ở Phúc Kiến, gốc Việt.
- Nếu lùi lại vào thời Câu Tiển, có ai hỏi ông là người ǵ?
gốc nào? th́ ông trả lời ra sao?
- Khó ǵ! ... Tôi là người Việt, gốc Việt!
Tôi rót một chén rượu, bưng hai tay mời ông và nói: " Xin Ông
nhận cho chén rượu nầy để bày tỏ ḷng kính trọng của tôi đối
với một người không quên gốc Tổ" .
Chuyện kể của cụ Hoài Việt cho thấy không hẳn mọi người Tàu đều là
kẻ thù mà đa số họ là những người Việt hiện đang sống
tại Quảng Đông, Quảng Tây, Tứ Xuyên, Phúc Kiến, Thượng Hải, ... Họ
là những người can đảm "ở lại" không theo cuộc Nam tiến về Giao
Chỉ. Cũng giống như số người ở lại đất Bắc không di tản
vào Nam năm 1954. Hay gần đây số người ở lại Việt-Nam không vượt
biển vào năm 1975~1991.
Ra đi hay ở lại
mổi người Việt chúng ta đều mang một nhiệm vụ cao cả, nói cho
thế giới biết rằng nước Việt-Nam h́nh cong như chử S chạy dài từ Bắc giáp sông
Dương Tử, Nam đến mủi Cà Mau, Đông giáp Nam Hải và Tây giáp Tây Tạng.
Khai quật lịch sử chứng minh cho thấy nhiều
anh tài xuất chúng đều là người Việt. Phát nguồn từ Phục Hy, Thần
Nông sáng chế ra pho Kinh Dịch vẫn c̣n hữu dụng đến ngày nay. Văn Vương
hành Dịch, Khổng Phu Tử diển Dịch, Lảo Tử tác Dịch, nhất nhất
họ đều là người Việt. Họ c̣n là những người sáng tạo và
tài bồi cho chử viết mà hiện nay người Tàu đang "mượn" tạm rồi
cướp luôn, qua đại nạn về việc Tần Thủy Hoàng đốt
sách chôn học tṛ, để xóa bỏ gốc tích Việt tộc. Sở Bá Vương là người
Việt phát binh diệt Tần. Nhưng Hán Lưu Bang lại tiếp tục mưu đồ
của Tần Thủy Hoàng sang định lại chử viết của Việt tộc lập
ra Hán Nho (từ Việt Nho) sau nầy Tư Mả Thiên c̣n sửa lại lịch sử
và chử viết, ngơ hầu xóa sạch nền văn hóa của dân Việt.
|